Insane
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Trì ái


Phan_2

Rõ ràng cậu đã rất để tâm chăm sóc Mạc Diên của mình, nấu cơm cho Mạc Diên ăn, ôm Mạc Diên ngủ, lúc Mạc Diên bệnh sẽ dỗ Mạc Diên uống thuốc, mặc kệ ở đâu đều cùng một chỗ với Mạc Diên. Hơn nữa chính bản thân mình cũng rất chú ý giữ một khoảng cách nhất định với Thư Niệm, trước kia mỗi tuần gọi điện năm lần đều hiện tại đổi thành cùng Mạc Diên hai người trò chuyện.

  Thật không biết phải làm sao mới đủ…

  Tự hỏi suốt một buổi chiều vẫn không có đáp án, Kha Lạc đứng lên, một tay đặt bản điều trà xuống bàn, ra quyết định: phải đi học nghề, học từ người bạn đời của Tứ gia làm thế nào để người yêu hạnh phúc.

  Đoạn Hành.

2.

Kiều Tứ biết trong nhà có khách đến. Đó là một chàng trai anh tuấn cao ngất, Kiều Tứ chỉ ngờ ngợ cảm thấy chàng trai ấy rất giống một người mình quen biết, có lẽ là do những cậu chàng dáng vẻ đẹp đẽ luôn khiến người khác chẳng cầm lòng được mà nghĩ về nhiều.

  Người trẻ tuổi kia không biết vì sao lại đến đây, tựa hồ vừa nói ra tên và lai lịch của mình xong thì phải có được sự tiếp đãi của khách quý, cùng Đoạn Hành ở trong phòng làm việc mật đàm suốt một ngày, thậm chí ngay cả cơm chiều Đoạn Hành cũng không đi ra dùng cơm chung với Kiều Tứ.

  Lúc chàng thanh niên kia ra khỏi cửa, Kiều Tứ nằm trên ghế sát tường gần lò sưởi, đắp lên tấm chăn da chồn trắng, chuẩn bị ngủ.

  Người trẻ tuổi có dáng người cao lớn cỡ Đoạn Hành, một nửa gương mặt bị cổ áo khoác che lại, khi đi ngang qua bên cạnh Kiều Tứ thì quay đầu lại nhìn, chẳng nói lời nào.

  Một đôi mắt đen tuyền đến kỳ lạ, ngũ quan có phần giống người ngoại quốc, Kiều Tứ nheo mắt, trong lòng nghiền ngẫm, thật ra thuận mắt hơn so với gã Thi Thần.

  Chính là kẻ này, ai cũng nói người này hạnh phúc hơn rất nhiều so với Mạc Diên. Trong lòng Kha Lạc âm thầm không phục, mình và Mạc Diên nhất định sẽ không thua hai người họ!

  Ngồi sau xe taxi, nhìn chăm chú chân kinh mới thu được trong chốc lát, Kha Lạc lấy di động ra bấm dãy số của thư ký.

  “Trợ lý Diệp, giúp tôi tìm lớp học mát xa, phải bắt đầu học nhanh một chút.”

3.

“Mạc Diên, như vậy thoải mái không?”

  Tuy đã học cả một học kỳ, nhưng hiệu quả có vẻ chẳng rõ ràng lắm, Lee cắn chặt răng chịu đựng cảm giác vừa tê dại vừa ngứa, lúc thì đau đơn như bị kim châm, nặn ra được một nụ cười run rẩy: “Cũng… được lắm.”

  Lee thật sự không đành lòng đả kích Kha Lạc, tuy không biết thằng nhỏ vì sao lại phát điên, mỗi đêm sau khi giúp mình tắm xong sẽ tiến hành mát xa lâu đến nửa tiếng, nghe nói làm thế có thể làm chậm tuổi già, cường thân kiện thể, nhưng Lee thà tình nguyện giảm thọ vài năm cũng không muốn chịu phần khổ sở khôn kể này.

  Nhóc con cũng vì mình mà thôi, có lẽ luyện tập vài năm nữa thì tay nghề sẽ thuần thục… Chỉ đành an ủi bản thân.

  “Mạc Diên, tôi đã tìm người vẽ bản thiết kế.” Thật vất vả mới mát xa xong, Lee lòng còn sợ hãi quấn chăn co ro người, lại nghe thấy ai đó kích động nói, “Biệt thự nơi chúng ta ở sẽ xây một suối nước nóng, đến lúc đó có thể vừa ngâm mình vừa mát xa cho anh.”

  Lee chỉ cảm thấy trái tim nhẹ run lên.

  “Mạc Diên, anh mất hứng sao?” Kha Lạc với qua ôm lấy người nọ.

  “Tôi rất vui…”

  “Anh vui là tốt rồi.” Đôi mắt trong suốt của chàng trai lóe sáng, “Tôi muốn cho anh hạnh phúc.”

4.

Nhờ những lần mát xa ấy ban tặng, mấy ngày nay Lee ngay cả đi đường đều có chút bất lợi, mang một chiếc giày mềm nhẹ nhất mới có thể miễn cưỡng không bị nhìn ra khác thường.

  Nhưng Lee đáng thương còn không biết, giờ phút này Kha Lạc đang ngồi trong phòng làm việc, mở ra bảo bối chân kinh của mình, nghiêm túc nghiên cứu chiêu thứ hai trong pháp bảo yêu vợ mà Đoạn Hành dạy cho – chiếm giữ.

  Về điểm này, Kha Lạc trong lòng cười trộm, làm sao cần người khác dạy, chẳng lẽ dục vọng chiếm giữ của mình không bằng người khác sao? Chẳng qua là do sợ hãi Mạc Diên tức giận mình lo đông lo tây, nên vẫn không dám biểu lộ ra mà thôi.

  Chẳng qua hiện tại xem ra, chiếm giữ tựa như là một thứ tốt.

  Con quạ đen ngoài cửa sổ bất thần kêu một tiếng, sau đó đập cánh phần phật bay đi. Lee đột nhiên rùng mình.

  “Cố vấn Lý có thể kể cho em nghe những chuyện cũ lúc gây dựng sự nghiệp ở Mỹ không?” Cô thứ ký nhỏ ngồi bên cạnh cùng ăn cơm trưa dịu dàng nói.

  “Đúng đó đúng đó, kể đi!” Vài nhân viên trẻ tuổi khác ồn ào hùa theo.

  “Đương nhiên là được.” Lee giương mắt, tiêu sái cười nói, thời khắc đắc ý nhất của cánh đàn ông chính là khi họ nhắc tới những năm tháng oai hùng lúc trước, được người trẻ tuổi sùng bái, “Khi đó tôi học luật ở Los Angeles…”

  Mới nói được một câu đã bị âm thanh mở cửa cắt ngang, Kha Lạc đang cầm cơm hộp đi tới, biểu tình nghiêm túc: “Mọi người ra ngoài trước đi.”

  Tất cả đều rút quân, chỉ còn lại một mình Lee cực kỳ khó chịu: “Chuyện gì?”

  “Mạc Diên.” Kha Lạc ngồi đối diện Lee, cười tủm tỉm, “Về sau mỗi trưa đều chỉ có hai người chúng ta ăn cơm được không?”

  Gân xanh trên trán Lee nhịn không được nhảy dựng, trầm mặc một lát: “Nếu tạm dừng mát xa mỗi đêm, tôi sẽ đồng ý.”

  Những ngày kế tiếp tuy không cần tiếp tục bị tay nghề mát xa của Kha Lạc tra tấn, những lại xảy ra không ít việc lạ. Chẳng hạn như số của Lâm Cánh và Lô Dư trong di động của Lee không cánh mà bay, chẳng hạn như những người trẻ tuổi trong công ty không còn thân cận với Lee như trước, chẳng hạn như ngay cả những cuộc gọi một tuần năm lần cho Thư Niệm cũng ngắn đi không ít…

5.

Kha Lạc ra nước ngoài công tác.

  Lee cảm thấy bản thân mình thở dài nhẹ nhõm một hơi, Kha Lạc trong khoảng thời gian này khác thường vô cùng, thế nên khiến Lee vừa mê hoặc vừa mỏi mệt, giờ phút này chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhàng, thứ càm giác đã lâu chưa có.

  Ngoại trừ việc vẫn có phần nhớ thằng nhóc con.

  Chẳng qua mặc dù Kha Lạc đi khỏi, nhưng trợ lý Diệp bên cạnh cậu nhóc lại được an bài đến phòng làm việc của mình hỗ trợ, dù như thế nào, Lee luôn cảm thấy tên đó hệt như gián điệp có nhiệm vụ phải làm.

  Trợ lý Diệp ngăm đen già nua, dáng vẻ thật sự hoàn toàn chẳng phải là đồ ăn của Lý Mạc Diên, bình thường lại trầm mặc ít lời y hệt khúc gỗ, thế nên hai người bình thường ngồi trong cùng một phòng cũng chẳng nói được mấy câu.

  Giống như càng buồn bực hơn so với những ngày có Kha Lạc.

  Công việc buổi chiều đã làm xong, Lee chơi bài trên mạng, bất chợt thư ký đưa đến bưu thiếp gửi từ nước ngoài.

  Rất nhiều năm cũng chưa từng nhận qua thư từ gì, Lee tò mò lật đi lật lại nhìn hồi lâu, nhớ nhung chất dinh dính của giấy, dấu bưu kiện của Paris, thậm chí là cả mùi nước hoa tản ra như có như không.

  Ở giữa nền trắng là ba chữ màu đen của bút máy – gửi Mạc Diên.

  Lee chỉ cảm thấy trên lưng tê rần.

  Muốn chết chính là mặt trái còn một bài thơ ngắn, mở đầu bằng câu: “Em hiện lên giữa mọi vật, hình ảnh em ngập tràn trong tâm trí tôi…”

  Trong thoáng chốc cả người như có dòng điện, toàn thân ngứa ngáy chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra, mãi đến lúc hết giờ làm việc vẫn thừ người, Lee cảm thấy bản thân phải nói chuyện thẳng thắn với Kha Lạc, nếu nhóc con ấy có gì bất mãn mình thì cứ nói rõ ràng, chứ nghĩ nhiều chuyện tra tấn thần kinh và cơ thể như vậy, sợ rằng cái mạng già này khó mà giữ được.

6.

Rốt cuộc lúc Kha Lạc trở về thì suối nước nóng trong biệt thự cũng làm xong, trong lúc ấy Lee lại nhận được không ít bưu tiếp từ nước ngoài viết đầy thơ tình và những món quà nhỏ lãng mạn tràn ngập hơi thở của mối tình đầu, sau khi dần quen rồi thì trái tim cũng chẳng còn bị kích thích mà đau nữa.

  Hai người sau khi cách biệt một thời gian ngắn thì tình cảm như lửa, trong nước ấm dây dưa hai ba lần, Lee cả người đều mệt mỏi, lại bị Kha Lạc nâng chân lên làm mát xa. Lần này chẳng biết là do miệt mài quá độ qua rồi thì cảm giác chết lặng hoặc vì thứ gì khác, vậy mà không tê dại chẳng đau đớn, từ từ nhắm hai mắt chậm rãi hưởng thụ, còn dần dần nhận thấy sảng khoái và thích thú.

  “Đoạn thời gian trước là chuyện gì xảy ra?” Lee nhướng mày, lười biếng dài giọng.

  “Cái gì mà chuyện gì xảy ra?” Kha Lạc mặt đỏ rần, vẫn mạnh miệng giả ngốc.

  Lee nhíu mí mắt, “Đó là cậu muốn trừng phạt tôi sao?”

  “Cái gì?” Kha Lạc trợn to đôi mắt đen, vẻ mặt vô cùng bi thương, “Sao anh lại nói thế, tôi lật rất nhiều tập thơ, đi tới rất nhiều nơi tìm bưu thiếp.”

  “Cậu không cần công tác sao?” Lee gối đầu lên một cánh tay, nửa hé mắt nhìn thằng nhóc, “Kỳ thật cậu đi Pháp căn bản cũng chẳng có việc gì làm phải không.”

  Kha Lạc mím môi, chậm rãi nhoài người đến ôm lấy thắt lưng trần trụi ngâm mình trong nước của người nọ, “Tôi cũng không muốn đi lâu như vậy, tôi rất nhớ anh.”

  “Nhưng Đoạn Hành nói, loại lãng mạn khi cách xa nhau nơi đất khách cũng không thể thiếu.”

  “Đoạn Hành là ai?” Lee nắm cả bờ vai của nhóc con, hỏi.

  “Là… là một người làm cho người yêu mình rất hạnh phúc.”

  “Rồi sao?”

  “Tôi đi đến đó học nghề, Đoạn Hành dạy cho tôi rất nhiều thứ.” Giọng Kha Lạc lúng ta lúng túng, lo lắng không thôi, cứ như sợ hãi Lee sẽ tức giận trách cứ.

  “Những việc trước giờ cậu làm đều là do Đoạn Hành dạy?”

  “Đúng… Nhưng mà Mạc Diên à,” Nói xong cậu nhóc bất chợt ngồi dậy, nâng mặt Lee lên, “dù là Đoạn Hành dạy tôi, tôi cũng sẽ cố gắng làm hoàn hảo hơn!”

  Lại thấy Lee vừa nghe xong vẻ mặt hoảng sợ, đưa tay ra hiệu tạm dừng: “Ngàn vạn lần không cần! Tôi đoán người yêu của Đoạn Hành nhất định sống không bằng chết.”

  Kha Lạc nhìn Lee, trong mắt tràn ngập tội nghiệp và đau thương, “Vậy tôi phải làm sao mới có thể cho anh hạnh phúc?”

  “Như lúc đầu là được rồi.” Lee vuốt tóc thằng nhóc, mỗi lần thấy Kha Lạc lộ ra loại vẻ mặt này, tận đáy lòng chẳng thề nào kiềm được mà nhũn ra.

  “Nhưng người khác đều nói anh không hạnh phúc.” Kha Lạc vẫn có vẻ uể oải, thấp thỏm không yên.

  “Là ai nói?! Ông đây đi đối chất với kẻ đó.”

  “Anh thật sự cảm thấy hạnh phúc sao?”

  “Ừ.”

  “Tôi không cần làm những thứ này anh vẫn hạnh phúc chứ?”

  “Phải phải phải.” Lee kéo nhóc con đến trước ngực, mân mê lỗ tai cậu nhóc, dừng một chút, vừa cười vừa bổ sung nói: “Chẳng qua suối nước nóng này cũng được lắm, giữ lại đi.”

7.

Người trẻ tuổi kia đi được vài ngày, Kiều Tứ mới làm như lơ đãng hỏi Đoạn Hành đó là ai.

  “Là một người đến học nghề từ tôi.” Đoạn Hành từ phía sau ôm lấy vai người nọ, dịu dàng nói.

  “Học cái gì?” Kiều Tứ dựa vào phía sau, hai người tựa sát vào nhau ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp.

  “Học như thế nào mới có thể khiến người yêu mình hạnh phúc.”

  Trong lòng Kiều Tứ cảm thấy buồn cười, những người trẻ tuổi hiện tại thật chẳng biết suy nghĩ gì mà vì những chuyện chẳng đâu vào đâu thế này, cũng có thể từ nơi ngàn dặm xa xôi chạy tới học hỏi.

  “Cậu dạy à?”

  Đoạn Hành gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu:

  “Sao tôi có thể để người khác hạnh phúc hơn Tứ gia chứ.”

Hoàn

Đồng nghiệp văn này có spoil vài tiểu tiết trong chính văn ^^

Chúng tôi, ai cũng không phải là hoàng tử trong những câu chuyện cổ tích, quãng đời trước khi gặp công chúa chẳng phải là tờ giấy trắng tinh tươm…

~*~

Chú Lee xuyên thời gian

Cẩu Huyết Thành Hà

1.

Để đơn đặt hàng xuống, tôi bỗng muốn bật cười, chẳng thể tưởng tượng được bản thân mình cũng có lúc ngây thơ đến vậy, đi tin tưởng cái gì mà ‘Viên thuốc ma thuật’ có khả năng đảo ngược thời gian.

  Chỉ mong đừng làm trò trước mặt Kha Lạc lần nữa là được.

  Chẳng qua lần này tôi chuẩn bị rất cẩn thận, cũng đã điều tra qua cửa hàng ấy, nghe nói thuốc nơi đây thật sự sẽ có công hiệu thần kỳ, còn từng khiến người biến thành mèo, đối tượng chính là bạn của bạn của bạn của tôi… Tóm lại là phát sinh trong phạm vi thế giới chẳng lớn của chúng tôi. Có danh tiếng tốt như vậy, tôi quyết định mạo hiểm một lần, dùng nhiều tiền mua một viên thuốc nghe nói là báu vật của quán ‘Thuốc xuyên thời gian’, chỉ là nhìn giá thôi cũng làm tôi quáng mắt, nếu dùng không có kết quả, tôi nhất định phải đi đập nát cửa hiệu đó.

  Giữa trưa dùng qua cơm dinh dưỡng Kha Lạc cố ý mang tới cho mình, ngay cả hứng thú ngủ trưa cũng chẳng có, chỉ ngóng trông viên thuốc nhỏ thần kỳ kia có thể mau tới. Gọi điện xác nhận mấy lần đến mức đối phương cũng mất kiên nhẫn, cam đoan lần nữa rằng buổi chiều trước khi hết giờ làm việc sẽ đưa tới.

  Chẳng có tâm trí lo đến công việc, tôi chán đến chết đứng trước cửa sổ ngắm phong cảnh. Mấy ngày nữa chính là lễ tình nhân, những áp phích quảng cáo to nhỏ bao vây cả thành phố, dọc theo tòa nhà đối diện treo một tấm áp phích lớn, viết ‘Những kỷ niệm về mối tình đầu cả đời mãi khắc ghi.’

  Mẹ nó, một chút sáng tạo cũng không có, mối tình đầu thì hay lắm sao?

  Lại nói tiếp, tôi cũng xem như mối tình đầu của Lâm Cánh, mà cậu nhóc ấy cũng chẳng si tình gì với tôi, thật là cùng là người nhưng tôi so với cậu em trai ngốc nghếch của mình thật khác biệt mà.

  Đang lúc bị những suy nghĩ miên man của bản thân làm cho có phần buồn bực, cô thứ ký gọi điện thoại đến cho tôi biết phải ký nhận hàng, thế là uể oại lập tức tan biến, cứ như được tiêm một mũi thuốc trợ tim.

  Đúng vậy, tôi chính là muốn đi xuyên thời gian trở lại quá khứ, gặp Kha Lạc trước Thư Niệm!

  Lén lút mở kiện hàng ra, phát hiện bên trong chỉ có bao đựng thuốc trông như thuốc cảm, giấy hướng dẫn sử dụng ghi rõ phải dùng vào đúng mười hai giờ khuya.

  Giả thần giả quỷ.

  Tôi lật bao thuốc tới lui suốt nửa ngày, có cảm giác bị lừa gạt, nắm nó trong tay hết nhìn lại nhìn, hết nghe lại nghe, cuối cùng vẫn quyết định muốn thử một lần.

  Buổi chiều năm giờ, Kha Lạc đúng giờ đẩy cửa phòng làm việc của tôi ra, bước tới làm nũng: “Lee, hôm nay mệt chết được ~”

  Tôi vuốt tóc cậu nhóc, “Tôi mời cậu ăn cơm, muốn ăn gì?”

  Kha Lạc cười, ngẩng đầu hôn môi tôi: “Ăn luôn anh được không?”

  Tôi cũng chẳng cảm thấy việc ấy thú vị gì. Thấy tôi lầm bầm hai tiếng không thèm nể mặt, cậu mới đứng dậy nắm chặt tay tôi: “Vậy về nhà ăn đi, mấy ngày trước có mua rượu đỏ, đêm nay chúng ta uống hết.”

  Sự hăng hái của Kha Lạc tựa hồ rất cao, vừa ra khỏi cửa cũng chẳng còn vẻ mệt nhọc, còn tôi bởi do có chuyện tốt sắp sửa đến nên cũng hồ hởi, hai người nói nói cười cười về nhà, như thường lệ tôi dọn chén bát, cậu nấu cơm.

  Cơm chiều rất phong phú, rượu đỏ sóng sánh trong ly thủy tinh nhìn qua cũng rất mê người, chẳng biết nhóc con này học được lãng mạn khi nào, thế mà còn mở nhạc lên.

  Cùng Kha Lạc ngồi đối mặt nhau, nhìn đôi mắt cậu mỉm cười, nhìn gương mặt tuổi trẻ cậu ngời sáng, tay áo xắn lên, cổ áo cũng mở rộng, nhìn qua có vẻ tùy tiện những vẫn rất anh tuấn.

  Vẻ ngây ngốc này, vẻ dịu dàng này, gương mặt thâm tình này của cậu, chỉ cần liếc nhìn một lần thôi, tôi đã cảm thấy bản thân say mất.

  Hóa ra một khi xúc cảm trỗi dậy, ngay cả mình cũng ngăn không được.

  Bị cậu làm cho đầu óc mê mẩn đến choáng váng, tôi bất tri bất giác còn uống hơi nhiều, chỉ nhớ rõ cậu nhẹ ôm tôi đi tắm, rồi đưa tôi lên giường, sau đó đè lấy thôi mà phả hơi nóng vào cổ, vào tai. Tiểu sắc lang này, cả ngày chỉ biết thầm nghĩ đến loại sự tình ấy sao, tôi tất nhiên là tập hợp tất cả lý trí còn sót lại mà chống cự, ông đây còn phải dành sức xuyên thời gian chứ! Dây dưa một hồi thì cậu cũng buông tay, chẳng qua dường như vô cùng không cam tâm, ôm chặt tôi từ phía sau.

  Những việc ấy đối với tôi mà nói tạm thời đều vô dụng, dưới chất gây tê của cồn, tôi nhanh chóng mơ hồ, nằm vài giấc mộng, và rồi đang ngủ say bỗng bừng tỉnh.

  Sửng sốt trong chốc lát, tôi nhìn đồng hồ, mười hai giờ kém năm.

  Thật sự là như có ông trời giúp đỡ!

  Trong phòng im ắng, Kha Lạc đã ngủ say, một cánh tay còn khoác lên lưng tôi, tư thế rất ỷ lại.

  Ngạo mạn chậm rãi xuống giường, lấy bao thuốc nhỏ từ túi ra, lại rót ly nước, bất chợt có chút do dự.

  Kỳ thật tôi cũng chẳng cần làm việc ngốc nghếch này, có gặp Kha Lạc sớm hơn Thư Niệm hay không cũng chẳng quan trọng đến thế, hiện tại chúng tôi sống rất tốt, cậu cũng rất quan tâm đến tôi, những việc trước kia chậm rãi đều đã phai mờ.

  Nhưng vẫn cảm thấy không cam lòng.

  Được càng nhiều thì càng muốn toàn bộ, lịch sử phía trước cũng muốn sửa lại.

  Tôi nhìn bao thuốc kia.

  Đồng hồ điện tử trên bàn nhẹ nhàng kêu ‘Tích’ một tiếng, đúng mười hai giờ. Chẳng kịp suy nghĩ, như phản xạ có điều kiện, thuốc trong tay đã bị nuốt vào bụng.

  Trong nháy mắt có cảm giác như đã chết, trời đất đảo lộn.

2.

Khi tỉnh lại, tôi cứ nghĩ mình phải nằm trên đất, thế mà chẳng ngờ vẫn đứng thẳng, người xung quanh đều mặc âu phục mang giày da, mỗi người đều cầm trong tay ly rượu, gặp mặt thì gật đầu chào nhau rồi trò chuyện, rất rõ ràng đây là buổi tiệc rượu của giới làm ăn.

  Tựa như trở lại những ngày ở Los Angeles, những ngày của xã giao và giao tiếp thường xuyên, tôi có chút đau đầu.

  Cúi đầu nhìn kỹ bản thân mình, cũng là một thân tây trang thẳng thóm, trong tay một ly rượu, tư thế hệt như khi cầm ly nước ban nãy, hoàn cảnh vô cùng phù hợp, chỉ là Kha Lạc, Kha Lạc của tôi ở nơi nào?

  Tôi một bên vừa quan sát mọi người, một bên nhìn xung quanh tìm kiếm cậu, cả một khu vực rộng lớn thế mà vẫn chẳng thấy bóng dáng cậu đâu.

  Mẹ nó, đừng nói là lầm chứ!

  Đang căm tức, bất chợt nghe thấy đám người một trận xôn xao xì xầm to nhỏ, tôi quay đầu nhìn, trong lòng run lên.

  Hóa ra lúc này cậu còn trẻ đến thế, thậm chí dáng vẻ y như một đứa trẻ to lớn mà thôi, cậu còn ăn mặc khác người, quần jean có vết bẩn, đội mũ lưỡi trai, biểu tình lạnh lùng hờ hững, chẳng thèm để ý gì mà đi xuyên qua đám người.

  Dõi theo cậu, bất giác tôi đau lòng.

  Tôi chưa từng gặp qua hình tượng phản nghịch như thế của cậu, thoạt nhìn như một tiểu ác ma, nhưng sự lạnh lùng quá mức ấy cứ như lớp vỏ bảo vệ bản thân.

  Tôi nghĩ đây là lúc cậu đã từng nhắc tới, khi cậu mới tới Kha gia.

  Kha Lạc của tôi.

  Trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, đang cân nhắc phải dùng cách gì để chào hỏi cậu, chợt tôi thấy một gương mặt quen thuộc —— Thư Niệm!

  Thư Niệm đứng rất gần chỗ Kha Lạc, và cũng đang dùng ánh mắt đánh giá Kha Lạc, hồi chuông trong lòng vang lên cảnh báo, tôi lập tức đi tới nhiệt tình nói: “Xin hỏi có phải ngài Thư của Tạ thị không?”

  Thư Niệm giật mình, “Đúng vậy, xin hỏi ngài là?”

  “Trước đây chúng ta đã từng hợp tác với nhau, đã quên rồi sao?” Tôi vừa bày ra bộ dáng hai người quen biết đã lâu, vừa dẫn Thư Niệm ra xa, dù sao thì gặp gỡ làm quen mọi người là chuyện tôi lành nghề nhất, một Thư Niệm nho nhỏ tất nhiên chẳng khó dễ gì được tôi.

  Bên này đưa Thư Niệm như lọt vào trong sương mù, bởi do chẳng thể nhớ được tôi là ai mà vẻ mặt em trai tôi đỏ bừng, bên kia còn phải lúc nào cũng chú ý động thái của Kha Lạc, tôi xoay người, để Thư Niệm đưa lưng về phía Kha Lạc, hoàn toàn ngăn lại cơ hội hai người họ gặp mặt nhau.

  Đang lúc thấp thỏm chẳng yên tán dóc cùng Thư Niệm, một giọng nói bất chợt đâm vào tai: “Không ai dạy dỗ nên mới trở thành chẳng gia giáo như thế.”

  Kha Lạc đang cúi đầu ăn món gì đó, nghe thấy thì chẳng nhúc nhích, thậm chí không cả ngẩng đầu, chỉ là nuốt mạnh đồ ăn xuống, hồi lâu cũng không lên tiếng.

  Tôi bỗng cảm thấy ngọn lửa bắt đầu hừng hực cháy trong lòng mình, cháy đến mức cả người dường như bùng nổ.

  Dám vũ nhục người yêu của tôi như thế, thằng khốn này là kẻ đầu tiên!

  Vẻ mặt ai cũng thờ ơ, mang theo cả nét trào phúng chẳng hề che dấu, Kha Lạc bên kia thì giống như vô vị cầm chai rượu lên bắt đầu nốc, tôi cũng không thèm nhìn nữa, bỏ lại Thư Niệm ở đó mà đi tới trước, nắm lấy cả vạt tên mới nói câu khi nãy.

  Đó là một gã thấp bé, thấy vẻ hung thần ác sát của tôi thì sợ tới mức mắt kính trượt xuống hơn nửa khuôn mặt.

  Mẹ nó, hiện tại không có can đảm thì vừa rồi bày đặt lớn tiếng làm gì.

  Tôi kéo hắn ta đến bên cạnh Kha Lạc, vặn tay hắn đến kêu răng rắc: “Giải thích với cậy ấy đi!”

  Bộ dạng hắn như sắp khóc, chắc do cảm thấy gặp phải kẻ bệnh thần kinh, thế nên liều mạng kêu bảo vệ cầu cứu. Tôi càng nóng hơn, tất nhiên sẽ không bỏ qua hắn, vẫn lôi xềnh xệch hắn đến trước mặt Kha Lạc,: “Giải thích lời vừa mới nói đi!”

  Tiệc rượu mới vừa hãy còn ồn ào náo động không thôi, bởi việc làm chính nghĩa bỗng bùng nổ của tôi mà trở nên lặng ngắt như tờ, tất cả đều thất thần nhìn tôi, cứ như tôi là một người hùng hoặc giả là một tên ngu ngốc.

  Kha Lạc ngơ ngác nhìn tôi, mắt mở rất lớn, cũng ngây ngẩn cả người. Giằng co một hồi, đang muốn động thủ lần nữa thì tôi lại cảm thấy mình bị giữ chặt, nhất thời đau đến nhe răng, ngừng động đậy.

  Dù sao hiện tại tôi cũng trẻ ra vài tuổi, vậy nên khôi phục được vài phần sức lực, lại đang nổi nóng vì tình yêu, thế nên vài gã bảo vệ trong lúc nhất thời cũng chẳng làm gì được tôi, thế là thành một đám hỗn chiến.

  “Buông anh ấy ra, đây là bạn tôi.” Ngay lúc thể lực tôi sắp không thể chống đỡ nổi, chỉ thiếu chút nữa là bị ném ra khỏi đại sảnh, rốt cuộc tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc kia.

  Đột nhiên cảm động đến mức mắt nóng lên, tôi hôm nay thật đúng là đa cảm mà.

  Bị ném xuống đất, âu phục cũng bị kéo tới nhăn nhúm, thảm hại vô cùng, Kha Lạc ngồi xuống đè vai tôi, dừng một lát, hỏi: “Anh không sao chứ?”

  “Hửm?” Tôi phủi quần áo, tiêu sái đứng lên, “Tôi làm sao có chuyện gì được, cậu không thấy tôi đánh bọn chúng tan tác đó sao?”

  “Ừ.” Kha Lạc cười, lộ ra gương mặt trẻ con, cười tươi lên sao mà đẹp quá, “Cám ơn anh.”

3.

Giúp tôi đi ra khỏi đại sảnh của tiệc rượu, rồi hai người sóng vai đứng trước bồn phun nước nơi vườn hoa, tôi vốc nước rửa mặt, nhất thời cảm thấy thần thanh khí sảng, Kha Lạc trong dáng vẻ thiếu niên cúi đầu dùng chân chà chà mặt đất, trầm mặc một hồi, thấp giọng mở miệng: “Những người đó, kỳ thật tôi đã sớm không cần.”

  Tôi ngẩn người, vậy mà lập tức không biết nên an ủi cậu thế nào, đành vỗ vai cậu, chân thành nói: “Đừng bận tâm về họ, về sau mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn!”

  “Tôi biết.” Kha Lạc cười, vươn tay về phía tôi: “Tôi là Kha Lạc, hôm nay cám ơn anh.”

  “Cậu đã cám ơn tôi rồi.” Tôi cũng cười, nắm lấy bàn tay có vài vết chai, “Tôi là Lee.”

  Cậu nhìn tôi, đôi mắt đen trong vắt sáng lên như một chấm nhỏ bị bỏ lại dưới nhân gian, đôi mắt lộ ra vẻ hồn nhiên và cảm kích, “Tôi chưa từng nghĩ sẽ có người bênh vực mình.”

  Tôi kinh ngạc, vào thời khắc này, Kha Lạc nhìn tôi như vậy tưởng như chẳng khác nào trong giấc mộng, khiến tôi rất muốn cất kỹ khoảnh khắc quý giá ấy.

  Vậy mà tới thời điểm mấu chốt, tôi ngược lại chẳng thể nói gì, chỉ có thể thân thiết vỗ vai cậu.

  “Để tôi đưa anh về nhà.” Đứng trong chốc lát, Kha Lạc lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, nói với tôi, “Tay anh tạm thời không lái xe thì tốt hơn.”

  Tôi cúi đầu nhìn tay phải mình, lúc đánh nhau vừa nãy có trầy chút da, hơi sưng đỏ, cũng may không có trở ngại gì. Bên đại sảnh lúc này cũng truyền đến âm thanh rộn ràng nhốn nháo, hẳn là đã tàn tiệc, tôi sợ cậu sẽ gặp Thư Niệm, vội vàng gật đầu.

  Hai người lên xe, nhanh chóng đi xa khỏi nơi ồn ào náo động. Dáng vẻ Kha Lạc lái xe dáng nghiêm túc mà cẩn thận, vừa thấy thì biết là người mới học qua, tôi nhịn không được cười nói: “Anh bạn nhỏ, cậu hiện tại có bằng lái không?”

  Cậu đỏ mặt, chẳng dám nhìn tôi, thanh âm nho nhỏ: “Vẫn chưa…” rồi lập tức bổ sung: “Nhưng tôi lái tốt lắm, cũng đã từng đua xe.”

  Tôi nhìn vào gương mặt trông nghiêng tuổi trẻ năm nào, trong lòng chẳng kiềm được mà mềm xuống, dặn dò cậu như một người cha hiền: “Cũng phải cẩn thận, dù là đua xe đi nữa.”

  “Vâng.” Cậu ngoan ngoãn, dáng vẻ lúc này so với khi ở tiệc rượu cứ như hai người khác nhau, “Tôi sẽ cẩn thận, tôi cũng sắp mười tám tuổi, sắp trưởng thành rồi.”


Phan_1
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .